Với một niềm tin mơ hồ, từ dạo đó đến nay, vợ chồng anh Thủy vẫn cùng Chí trải qua thêm gần 30 cuộc phẫu thuật lớn nhỏ, dù kết quả chẳng mấy khả quan. “Đến bây giờ thì vợ chồng tôi chính thức chấp nhận thực tế và sống chung với nó. Điều an ủi chúng tôi nhất là những lúc đau buồn, Chí trở thành người… động viên ngược lại, bằng những hành động của mình. Tôi nhận ra trong thân thể tật nguyền của cháu là một khối óc hoàn toàn bình thường. Vậy tại sao lại không cho cháu lớn lên một cách bình thường?”, anh Thủy nói.
Suy nghĩ ấy giúp cả hai vững vàng đối diện với mọi chông gai. Họ làm đủ việc để có thu nhập lo cho Chí cái ăn cái mặc. Lên 3 tuổi, Chí tập tành cầm bút viết nhưng đôi tay cháu không cách nào đưa được nét chữ. Chính chị Hương là người giúp con thử viết bằng chân. Gần 4 tuổi thì Chí viết được những chữ cái đầu tiên…
Tình yêu con chữ của Chí lớn dần theo ngày tháng. Dưới đôi bàn chân èo uột, nhỏ bé, những con chữ ngày càng tròn trịa, rõ nét hơn. Lớn lên đôi chút, thấy các bạn tung tăng cắp sách đến trường, Chí đòi ba mẹ đi học. Cánh cửa mới đã mở ra cho Chí và gia đình khi Ban giám hiệu Trường tiểu học – THCS Gio Việt đồng ý đón nhận cậu học trò đặc biệt.
Nhiều thầy cô, bạn bè bất ngờ với sự xuất hiện của Chí. Họ càng bất ngờ hơn khi thấy cậu luôn chủ động hòa vào đám đông để vui chơi, học tập, xóa khoảng cách với mọi người bằng “vũ khí” là nụ cười tươi.
“Sọ dừa” vẫn nhớ cảm xúc ngày đầu tiên đến lớp. Đêm trước đó, hầu như em không ngủ và bật dậy khi sắp đến giờ đi học. “Ngày đầu đến lớp giống như trong giấc mơ của cháu. Trước đó, ba đã cẩn thận đóng bộ bàn ghế riêng để cháu ngồi học. Cô giáo thu xếp cho cháu ngồi phía trước dãy bàn của các bạn, phía trong góc. Các bạn trong lớp đều thấy lạ nhưng ai cũng vui vẻ, nói cười với cháu”, Chí nhớ lại.
Niềm yêu đời và tự tin vươn lên của Chí tạo cảm tình với nhiều người. Họ hy vọng cậu bé sớm viết được ước mơ trên đôi chân co quắp.